Quên... trôi... mơ...

Quên... là buổi chiều bỗng thấy mình đang ở trên một đoạn đường mà chẳng thể nhận ra nơi đó là đâu, tại sao mình lại ở đây? chẳng có ký ức nào về tất cả những gì trước đó cả. không một chút nào cả.
Trôi... là để mặc cho dòng nước đưa đẩy. Nước mềm lắm, có thể luồn lách qua mọi những trắc trở để được chảy, cuốn theo mọi cát bụi, làm sạch mọi bùn đất, đưa đẩy mọi cuộc đời. Cuộc đời là những ngả đường về.
Mơ... là lênh đênh trên những cuộc phiêu lưu không định trước. Mặc nhiên rẽ ở bất cứ đoạn ác mộng nào để bước vào một cuộc phiêu lưu mới. Như vị giác một món ăn trong ký ức chợt lướt qua đầu lưỡi, vỡ tan ra nhanh đến nỗi chẳng thể gọi thành tên.
Đêm... là bạn của những chập chờn mộng mị. Nằm ngóng tiếng gà, đếm những tích tắc của những vì sao cùng những đợt trở mình uể oải. Những giấc ngủ sâu chỉ kịp đến sau những lần nhậu nhẹt.



Đi qua một cơn mưa
Bỗng thấy lòng chợt hẫng...
Bước qua một cuộc tình
Bỗng thấy đời hư hao...

Đi qua một buổi chiều
Hoàng hôn rồi chợt mất
Nêm thật chặt nỗi niềm
Đợi đến đầy đem sale... 

Comments

Vui lòng để lại ý kiến của bạn nhé!

Archive

Contact Form

Send